Vọng cổ: Lời ru phía Biển

Bài vọng cổ: LỜI RU PHÍA BIỂN Tác giả: Chiều Lê - Giảng viên Trường Cao đẳng Văn hóa Nghệ thuật Cần Thơ

Bài vọng cổ: LỜI RU PHÍA BIỂN

Tác giả: Chiều Lê - Giảng viên Trường Cao đẳng Văn hóa Nghệ thuật Cần Thơ

Hò: 

Hò ơi... sông dài cá lội biệt tăm
Người đi xa khuất chỗ nằm còn đây

Lý Mỹ Trà

Gió nôn nao, sóng xôn xao, nắng mai vẫy chào
Người lao đao, thuyền chênh chao... nương náu bến quê
Con nhớ về nơi tiếng ru hời rơi vào đêm trắng
Vắng... vắng xa từ ấy, bến xưa còn đấy, gác đôi mái chèo, ánh trăng còn treo...

Vọng cổ:

Câu 1. Ai thức cùng sông mới hiểu nỗi long đong của những kiếp người xuôi dòng theo con nước, đất mở vòng tay đón người xuôi ngược cho tiếng sóng hòa theo mà mượt tiếng ru...hời.
Thương lắm ngoại ơi... mảnh đất Cà Mau vời vợi cuối chân trời. Con rạch Cái Đôi trôi về phía biển, nhớ Đầm Thị Tường ẩn hiện giữa mù sương. Nơi chớp bể mưa nguồn mơ một chỗ náu nương, kiếp tha hương đã tìm được bến đời. Mưa nắng trắng trời hũ gạo đầy vơi, tiếng ngoại ru hời vẫn dặt dìu nơi đất biển.

Hát dặm

Ầu ơ... chiều chiều quạ nói với diều
Bên ghe hàng đáy có nhiều cá tôm...

Câu 2. Con chim Câu Quác gọi ai mà nức nở, sau đêm bão tràn qua vợ phải xa chồng. Ghe lưới chìm trôi... ông giũ nợ tang bồng. Ngoại cất khăn hồng quấn vành tang trắng, lái xa thuyền... thuyền chở nặng niềm đau. Tiếng nấc nghẹn ngào chắc vọng đến trời cao, nên mang mẹ đặt vào vòng tay ngoại. Đứa trẻ không tên ai bỏ rơi ngoài bãi, hủ hỉ bên người cho ấm mãi lời ru.

LỐI (vào Phụng hoàng)

Mặc kệ tiếng đời, mặc kệ rủi may

Ngoại vẫn vững tay chèo qua dòng chảy 

Ghe lưới nhỏ chở một đời khắc khoải

Nhưng tấm lòng của ngoại mãi bao...… dung 

PHỤNG HOÀNG (4 câu)

Gói niềm đau vào trong giấc ngủ

Quạ dốc lòng nuôi con tu hú         

Không máu mủ ruột rà mà cao cả một vòng tay           

Thị Tường chiều nay           

Con hát cùng ai câu phụng hoàng buồn           

Ơi chuyến đò ngang chở tràn nỗi nhớ           

Ngoại đã về trời hay vẫn ở đâu đây...

Vọng cổ

Câu 5. Trên bến sông xưa mưa buồn rưng rức sóng gọi tiếng ầu ơ từ ký ức vang... về.
Đất mặn đầm hoang gian khó trăm bề. Vẫn còn đây nơi đầu sông bãi gió, một bóng ghe buồn bên vò võ một vầng trăng. Vẫn còn đây hình ảnh mẹ tung tăng, dấu chân nhỏ hằn lên đuôi mắt ngoại. Biển lớn ngoài kia hát ca mê mải, hay biển nhớ lời ru còn vọng lại bên đời.
Câu 6. Đầm Thị Tường con sóng vẫn ru êm, tim se sắt con tìm hình bóng ngoại. Chim câu quác nhớ lời ru khắc khoải, nó gọi con về khi mỏi bước tha hương. Dù thăng trầm trên lối gió đường sương, vẫn còn đó tình thương nơi đất biển. Con sẽ ra khơi để ngoại cười mãn nguyện, khi cá đầy khoang mỗi chuyến ghe về.

Mấy đời bám biển long đong                                                     

Nay vui bến cá, thong dong nụ cười                                                   

Lời ru bổi hổi lòng người                                                     

Ngoại ru cho cả biển trời quê hương.